Lăng Mạt Mạt sửng sốt một chút, lại sững sờ một chút.
Trái tim của cô giống như là bị một loại cảm xúc không rõ cuốn lấy, càng lúc càng chặt.
Cô không biết mình có thể nói những gì.
Trên cái thế giới này, có rất nhiều lời ngon tiếng ngọt làm cho lòng người ngọt ấm, cũng có rất nhiều lời nói làm cho người ta rơi lệ, vậy mà, tuy nhiên cũng không chống đỡ nổi câu này.
Biết rõ kết quả, tôi vẫn sẽ làm như vậy.
Lúc này đêm đã khuya, trong bệnh viện vẫn yên tĩnh như xưa nay.
Cửa sổ khép chặt, gió đang ngoài cửa sổ tùy ý gào thét, nhưng mà không có nửa điểm âm thanh truyền vào.
Bên trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Rất thích hợp làm cho lòng người ta mềm yếu.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt thật sự là mềm thành một mảnh, cô nhẹ nhàng kêu tên của anh: "Lý Tình Thâm."
"Hả?" Âm điệu của Lý Tình Thâm nhẹ nhàng đáp ứng.
Ánh mắt của Lăng Mạt Mạt sáng lên, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì em tuyệt không có chán ghét anh."
Lý Tình Thâm không nói gì, cả người hiển nhiên là có chút kinh ngạc.
Lăng Mạt Mạt trầm mặc nhìn Lý Tình Thâm, qua thật lâu, cô mới lẩm bẩm nói: "Lý Tình Thâm, trước em nói em chán ghét anh, thật ra thì chỉ là một lúc tức giận, đó không phải là suy nghĩ chân chính trong lòng em."
Lý Tình Thâm không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Lăng Mạt Mạt bị Lý Tình Thâm ôm vào trong lòng, ấm áp như vậy, giống như là dựa vào.
Lăng Mạt Mạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1668428/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.