Giản Thần Hi mới vừa chạy đến cửa biệt thự, Lý Tình Thâm đã lại mở miệng một lần nữa: "Đúng rồi, còn chưa có nói cho cô biết."
"Lăng Mạt Mạt có thể lợi dụng tôi, mà cô sẽ không có cửa lợi dụng tôi đâu, có lúc, xã hội này chính là chỗ không nói đạo lý, tốt nhất thêm chút đầu óc, chớ trêu chọc vào người không nên trêu chọc, cũng đừng đi xúc phạm người căn bàn không xúc phạm nổi! Nếu không, chớ đến lúc đó mình đi làm cho người ta uất ức, vẫn còn cảm thấy mình bị uất ức, đứng ở trước mặt người khác, nói khoác mà không biết ngượng, ý đồ muốn được công bằng!"
Giản Thần Hi nghe một chuỗi lời nói thật dài, còn chưa phản ứng kịp, rồi lại nghe được giọng điệu Lý Tình Thâm hơi giễu cợt truyền đến lần nữa, giữa những câu chữ, tiết lộ một phần bi thương và đau lòng Giản Thần Hi cũng không nhận ra được: "Nếu như mà tôi không muốn, cô cho rằng ai có thể lợi dụng tôi?"
Từ ban đầu, đến bây giờ, anh luôn cho rằng Lăng Mạt Mạt đến gần anh, làm anh vui lòng, cũng có mục đích!
Vậy thì thế nào?
Là anh cam tâm tình nguyện bị cô lợi dụng mà thôi.
Anh biết rõ cô lấy lòng, khuôn mặt cô tươi cười, đều là giả dối, nhưng còn chưa phải chịu khống chế, không có cách nào tự kềm chế mà đắm chìm.
Nói cô một mực lừa gạt anh, không bằng nói, từ đầu đến cuối, đều là anh đang lừa mình dối người mà thôi.
Vốn giữa anh và cô, đã có một chút ấm áp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1668514/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.