Lăng Mạt Mạt dừng một chút, có người cầm cúp đưa lên, Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm cái cúp, hai tay bóm chặt cái mic trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn biển ngươi như núi trước mặt, hít sâu một hơi, giống như đã quyết định xong một chuyện rất lớn, mỗi một chữ, đều kiên quyết đến khác thường, mở miệng: "Nhưng mà, giải thưởng nữ ca sĩ được hoan nghênh nhất này, tôi không thể nhận."
Người đang cầm cúp đi đến kinh ngạc ngây người ngay tại chỗ, đáy mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, giống như lóe ra sự vô cùng ngạc nhiên.
Dĩ nhiên người chủ trì buổi lễ âm nhạc long trọng đứng đầu thế giới, gặp bao nhiêu chuyện lúng túng, bọn họ cũng có thể thuận lợi hóa giải được.
Mà lời nói của Lăng Mạt Mạt, lại làm cho sắc mặt người chủ trì trắng bệch, cánh môi lắp bắp nửa ngày, mới hỏi được một câu: "Cái gì?"
Lúc này hội trường cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều cho là mình nghe nhầm, lúc người chủ trì nói thêm điều đó, không khí của hội trường chuyển sang trạng thái im lặng như tờ.
Yên lặng đến quỷ dị, yên lặng đè nén.
Hàng vạn con mắt đặt trên người của Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt mở to hai mắt, sắc mặt bình tĩnh, cầm mic đến nỗi khớp xương cũng hiện ra, hiển nhiên là dùng rất nhiều sức lực, cô không nhìn bất kỳ ai, mà nhìn chằm chằm về phía trước, đáy mắt lóe lên vẻ kiên định, nhấn mạnh từng chữ rõ ràng: "Tôi nói, tôi không thể nhận giải thưởng này."
Một giây yên tĩnh.
Sau đó chính là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1668612/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.