Trong lúc bất chợt bên tai truyền tới một hồi còi vang đinh tai, Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, thấy được một chiếc xe nhìn quen mắt, còn không có đợi cô nghĩ xem xe của ai, cửa sổ xe cũng đã chậm rãi hạ xuống.
Lăng Mạt Mạt thấy người bên trong xe, bất chợt có chút buồn cười, tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Nếu là trước kia, lúc cô muốn thấy anh ta, thế nào cũng không thấy được!
Lăng Mạt Mạt thấy Lục Niệm Ca, ý niệm đầu tiên, chính là dứt khoát xoay người rời đi.
Hình như Lục Niệm Ca thấy được ý nghĩ của Lăng Mạt Mạt, lập tức đẩy cửa xe ra, nhanh chóng vọt tới trước mặt cô.
Sắc mặt của Lục Niệm Ca nhìn cũng không được tốt lắm, rất yếu ớt, rất mệt mỏi, giống như là thật lâu không có ngủ được, cũng rất nhếch nhác, râu ria đều mục dài ra.
Đầu tiên là Lục Niệm Ca cướp lấy túi ở trong tay của Lăng Mạt Mạt, nhét vào trong xe, sau đó liền nói một câu: “Đi theo anh!” Sau đó không nói lời nào bắt lấy cổ tay của Lăng Mạt Mạt, thái độ cứng rắn nhét cô vào bên trong xe.
Lăng Mạt Mạt bị Lục Niệm Ca nhét vào trong xe, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn tránh thoát ra ngoài, vậy mà, cửa xe lại bị Lục Niệm Ca chiếm ưu thế hơn khóa lại.
Lăng Mạt Mạt cực kỳ tức giận quay về phía Lục Niệm Ca quát lên một câu: “Lục Niệm Ca, anh muốn làm gì?”
Lục Niệm Ca chỉ vẻ mặt âm trầm, lên xe, không nói hai lời liền đạp chân ga, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1669316/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.