Cơn tức giận kèm theo tiếng bước chân, dồn dập đến gần.
Mộ Yến Thần vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của người trong ngực, sức lực vuốt ve hơi mạnh muốn cô tỉnh táo lại một chút, tư thế cưỡng chế như vậy khiến cô không có chút xíu hơi sức nào để cử động, toàn thân bị mưa to xối đến lạnh giá bị nóng bỏng của anh hóa giải, suýt nữa bùng cháy lên ở trong lòng anh.
Cảm thấy sức lực giãy giụa của cô dần yếu ớt, âm thanh nức nở nghẹn ngào đến đáng thương, Mộ Yến Thần hơi buông lỏng kìm chế ở khuỷu tay của cô.
Tiếng bước chân sắp đến gần rồi ——
Cuối cùng Lan Khê dùng tất hơi sức giùng giằng bò dậy từ trong ngực anh, đẩy anh ra, rồi lảo đảo đứng dậy, áo xốc xếch đứng yên một chỗ! !
Thân thể to lớn của Mộ Yến Thần đụng vào tay cầm ghế sa lon, ánh mắt lạnh lùng như băng, ngón tay thon dài tao nhã cuộn lên, mang theo một chút hoảng hốt, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, vuốt ve một chút, đau đớn và yêu thương điên cuồng đan xen trong lồng ngực.
Người đi xuống là Mộ Minh Thăng.
Sắc mặt ông xanh mét, gân xanh nổi ở trên trán, mạch máu nổi lên trên cánh tay chống gậy cũng đang run lên kịch liệt, giống như đè nén sự giận dữ khổng lồ sắp phun trào ra ! ! Vừa rồi đang yên tĩnh viết chữ và nói chuyện với vợ, thảnh thơi nói chuyện phiếm, vốn không hề chú trọng thi cử của cô tốt hay xấu, Mộ gia cũng không yêu cầu cô quá cao, làm cha, thậm chí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437486/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.