Bốn năm sau.
***
Rõ ràng là định mượn bầu không khí ấm áp dễ chịu ở bên ngoài để chợp mắt một chút, không ngờ lại ngủ lâu đến như vậy, lâu đến nổi có thể mơ được cả một giấc mơ dài, cứ y như thật vậy.
Cho đến khi mơ màng tỉnh dậy đã thấy cổng trường A nằm đối diện một con đường rộng gần bằng sân bóng nhỏ, nhánh cây sum xuê nặng nề rũ xuống che cả một khoảng đường lớn, một chiếc xe buýt chạy đến dừng lại ở dưới bóng cây.
Kỷ Hằng nhìn ra ngoài đường, tóc rơi ở trên trán dính đầy mồ hôi.
Anh rất gấp, trong tin nhắn Lan Khê nói cô ấy đã lên xe buýt rồi sẽ lập tức tới đây ngay, nhưng mà anh còn phải đi với giáo viên hướng dẫn đến khoa kỹ thuật để lấy tài liệu, nên không biết có đón cô kịp không nữa.
Lúc qua đường, giáo viên hướng dẫn không ngừng nói chuyện với anh, khóe môi của Hỷ Hằng cong lên cười khiêm tốn sáng như ngọc đầy mị hoặc, làm chúng sinh điên đảo, tay lại không ngừng bấm điện thoại gởi tin nhắn cho Lan Khê
"Lan Khê, anh tới ngay em chờ anh một chút. . . . . ."
Tin nhắn còn chưa viết xong, thì chiếc xe buýt ở phía trước đã nổ máy chạy đi.
Tram dừng xe trở nên ồn ào hẳn lên, các vị phụ huynh cũng tới đây, đi xung quanh vừa tìm vừa hỏi chỗ đón tân sinh viên ở đâu, một bóng dáng mảnh khảnh bước xuống, xách theo một túi hành lý lớn, nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh.
Xung quanh ồn ào không ngừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437503/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.