Lông mi dài bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, đâm vào mắt rất khó chịu, nhưng Lan Khê vẫn cố mở mắt ra, trừng mắt nhìn người đàn ông đang ôm cô vào trong lòng.
Men say làm đầu cô đau nhứt, nhưng cô vẫn không cách nào thoát khỏi cảm giác kích thích khi bị anh trêu ghẹo,nó vô cùng thoải mái, khiến cả người cô tê dại, cảm giác đau nhức cũng dần mất sạch. Trong ánh trăng mờ ảo, dường như anh đã nói rất nhiều, nhưng cô không nghe được, chỉ nghe được có một câu duy nhất ——
"Em có biết lúc không có em bên cạnh, tuyết ở Los Angeles trở nên lạnh đến nhường nào hay không?"
Còn một câu nữa, Lan Khê, chúng ta ở chung một chỗ có được không?
Chua xót xông lên chóp mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lan Khê lộ Ra uất ức và mông lung, nước mắt trào ra, cô nahnh chóng nhắm mắt lại để nói không thẻ trào ra được, mệt mỏi kéo tới, làm cho cô không mở mắt ra nổi nữa.
Mộ Yến Thần hồi hộp chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt trong veo nheo lại, nhìn thấy cô vì mệt mỏi mà đã ngủ say mất rồi.
Cơ thể mềm mại đó chạm vào trái tim anh.
Mộ Yến Thần vươn tay ôm cô vào trong lòng, ôn cô chặt hơn nữa, môi móng nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
đã mấy năm không được gặp em, người con gái mà anh yêu, em có khỏe không?
******
Khi cô tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra.
Lan Khê chống người uể oải ngồi dậy mới hốt hoảng nhận ra đây không phải là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437552/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.