Mí mắt Kỷ Hằng giựt giựt.
Tính tình của cô lúc nào cũng vậy, lúc nóng lúc lạnh.
Khóe miệng không nhịn được liền cười cười: "Thời tiết như vầy mà ăn cơm nồi đất sao?"
Lan Khê gật đầu: "Dạ, dưới lầu có một tiệm vừa mới mở đó."
Nụ cười của Kỷ Hằng sáng lên: "Em có chuyện tốt gì muốn nói với anh sao?"
"Không có, tại vì hôm nay tâm trạng em tốt thôi."
Kỷ Hằng cầm văn kiện vỗ nhẹ lên đầu cô một cái: "Để trưa rồi tính, nếu anh hết bận thì sẽ đi với em."
"Thủ tướng chính phủ cũng không bận bằng anh."
"Em nói cái gì?"
"Không có gì, " lan Khê đi theo sau anh ra ngoài, trong mắt tràn đầy ánh sáng, "Anh không đi thì em mời người khác vậy."
"Em dám ——" kỷ Hằng đột nhiên cau mày, lấy văn kiện trong tay muốn gỏ lên đầu cô, cô nhanh chóng chạy trốn, đứng cách anh vài mét, cười nói tự nhiên, làm tư thế chào tâm biệt, rồi xoay người đi.
Nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa, nụ cười trên môi kỷ Hằng từ từ tắt đi, cả người cô đơn, lạnh lẽo.
đã lâu lắm rồi mới thấy cô vui vẻ như hôm nay.
-- Ở cùng một chỗ với anh ta làm cô vui đến vậy sao?
***
Buổi trưa, tiệm ăn rất náo nhiệt, Lan Khê cầm số xếp hàng một hồi mới đến lượt bọn họ.
Kỷ Hằng ngồi ở đằng xa nhìn cô, không biết tại sao lại nhớ đến mùa đông ở thành phố C năm đó, ngày hôm đó, cô đến nhà tìm Kỷ Diêu, anh chỉ cô cách ghi danh vào trường A, cô ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437562/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.