Giọng nói giễu cợt như có gai, làm cho Lan Khê nhẹ nhàng nhăn mày lại.
Hít khí vào, nín thở, cô định thần lại đưa ly nước cho anh ta.
Kiều Khải Dương nhất thời nở nụ cười lạnh hơn: "Em không có gì để hỏi sao?"
—— Bộ dạng của anh như thế này xuất hiện trước mặt của cô, vậy mà nữa câu quan tâm cô cũng không hỏi được sao?
Lan Khê dừng một chút, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, dịu dàng giải thích: "Anh là vì vô tình bị thương mới nằm viện, chứ không phải vì muốn nhận được an ủi mới cố ý té ngã có phải không? Nếu không thì cần gì mâu thuẫn như vậy?"
Đâu có gì không tốt, anh phô trương như vậy để làm cái gì?
Kiều Khải Dương cười nhạo một tiếng, để ly nước qua bên cạnh, bước lại gần cô: "Nếu anh cố ý ngã thì sao?"
Câu nói đó,làm cho hai mắt Lan Khê không khỏi trợn to,đầu như muốn nổ tung ra!
Cố ý.
Anh ta nói anh ta cố ý?!
Sắc mặt Lan Khê nhanh chóng đỏ lên rồi lại biến trắng, thậtkhông thể tưởng tượng nổi, cau mày la lên: “Kiều Khải Dươnganh điên rồi hả?!”
Thanh âm hơi lớn làm cho người ở bên ngoài cũng phải hết hồn.
Kiều Khải Dương đưa mắt nhìn sâu vào mắt cô, một hồi lâu sau khóe miệng tuấn dật nở ra một nụ cười tuyệt vọng, bưng ly nước lên uống không thèm để ý đến cô nữa, nhưng Lan Khê nhìn ra được, anh ta cố ý không muốn nói.
Anh ta thừa nhận sao?!
Nhất thời, Lan Khê giận đến tay chân run hết lên, không thểtưởng tượng được,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437569/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.