Mở cặp mắt thâm thúy ra, tuyết lạnh thấu xương, ẩn chứa hơi thở không thông đầy tuyệt vọng cùng giãy giụa.diendanlequydon.com
Môi mỏng thoáng qua một chút tái nhợt, gân xanh trên mu bàn tay của Mộ Yến Thần dần dần mất đi, chậm rãi rút tay về, khàn khàn nói một câu: ". . . . . . Về nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong anh đứng dậy, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chăm chú nhìn Mạc Như Khanh vẫn còn đang ngồi ở trên ghế sofa.
Hốc mắt bà ửng hồng, hơi nước mờ mịt, tiếp tục ưu nhã mà an tĩnh nâng tách cà phê nhẹ nhàng uống, không nhanh không chậm. Chính là không nhanh không chậm, nhìn Mộ Yến Thần, đây là sự hành hạ sâu nhất.
—— Một ánh mắt lạnh bạc đâm vào lưng, đâm vào trái tim, thời thời khắc khắc theo dõi hành động của anh như một sự hành hạ.
Trong lòng đau xót, Mộ Yến Thần mím môi thật chặt, bão táp cuồn cuộn trong ánh mắt phát ra một tia bén nhọn lạnh lùng, vô tình xoay người đi vào trong, sải bước.
Anh không muốn quay đầu lại, không muốn nghe những lời tố cáo đó nữa, không muốn nhìn gương mặt chua xót trách cứ đó! . . . . . . Bởi vì nếu nhìn nữa, anh sẽ mất đi hết tất cả dũng khí.diendanlequydon.com
Cửa thang máy mở ra, anh đi thẳng vào.
Ánh mắt trong veo của Mạc Như Khanh quét về phía chỗ đó, áp xuống khí lạnh ở trong lòng, hốc mắt càng thêm ướt át, chua xót lộ ra sự ác độc lạnh như băng, bà giương đầu gọi phục vụ tới, thần sắc trầm tĩnh như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437606/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.