Editor: Mạn Nhi
Một suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu, gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần nhanh chóng trở nên tái nhợt. Đi qua một đoạn ngắn hành lang, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đặt lên tay cầm của cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, trong nháy mắt dường như Lan Khê không cảm thấy hô hấp của mình, dây cung trong lòng cực kì căng thẳng, bị kéo căng như sắp đứt.
Cửa khe khẽ mở ra, hai người vệ sĩ vẫn làm tròn trách nhiệm canh giữ ở bên ngoài.
Mà vào giờ phút này, từ bên ngoài có người đang nhìn Lan Khê, giống như hung thần ác sát, giống như ma quỷ, hung dữ đi đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như không còn huyết sắc, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đó.
"Dì Mạc." Một lúc sau, rốt cuộc cô tìm lại được thanh âm của mình, nhẹ giọng kêu một câu.
Mạc Như Khanh trang điểm ưu nhã tinh xảo, nhàn nhạt cười muốn đẩy cửa đi vào: "Thế nào, đây là gian phòng của con? Ha ha, khi đến dì thấy có người đứng ở cửa ra vào nên tưởng rằng tìm nhầm, Lan Khê, con thu thập hành lí xong chưa? Chúng ta nên đi thôi."
Nghe liên tiếp mấy câu này làm cho Lan Khê đầu óc ong ong, dường như cô không phản ứng kịp bà ấy đang nói cái gì.
Hai người vệ sĩ rất có trách nhiệm, cau mày, nhẹ nhàng ngăn bà ta lại: "Thưa phu nhân ——"
Mạc Như Khanh bước chân hơi chậm lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía anh ta.
Ánh mắt người đàn ông sắc lạnh, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi phu nhân, Mộ tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437607/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.