Những hạt mưa nhỏ dày đặc thấm cái lạnh vào tận trong xương, cả đất trời chìm trong cái lạnh vô cùng. Mộ Yến Thần đứng cách xa vài bước chân, dữ dội nhìn chằm chằm một màn này, có cảm giác như những tơ máu li ti tràn ngập trong đôi mắt kia sắp sửa nổ tung. Anh sải bước đi qua, gần như thô bạo hung dữ đến tuyệt tình kéo phắt Tô Nhiễm Tâm từ bên người cô ra, một tay đỡ lấy thân hình mảnh mai ở trên đất đang cuộn mình vì cơn đau, cẩn thận ôm vào trong ngực!
Tô Nhiễm Tâm bị đẩy một cái liền lảo đảo, lòng bàn tay chống xuống mặt đất ướt át bị rễ cỏ đâm vào sinh đau! !
"Mộ Yến Thần... cậu..." Một cỗ chua xót phẫn nộ trào lên trong lòng còn chưa kịp phát tiết ra, đã bị sự vô cùng lo lắng trong lòng thay thế, cả người Tô Nhiễm Tâm chợt run rẩy, trong ánh mắt kiên định lộ ra một chút kinh hoảng, "Tôi... không phải là tôi cố ý... Tôi chỉ vừa mới thuận tiện nói với nó mấy câu, không hiểu sao nó đã bị như vậy rồi ! Lan Khê..."
Những hạt mưa làm ẩm ướt những sợi tóc trước trán của Lan Khê, cô gắt gao cuộn mình ở trong lòng Mộ Yến Thần.
"Bà tránh xa cô ấy ra một chút cho tôi..." một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, đầy ngăn cách giữa anh và Tô Nhiễm Tâm vang lên. Anh nghiến răng cao giọng, nói gằn từng tiếng, phảng phất vẻ khát máu, "Tôi nghĩ rằng ít nhất bà cũng có một chút lương tâm nên mới có thể giao em ấy cho bà,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437709/chuong-251-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.