Lời cô nói, làm Mộ Yến Thần cảm thấy chua xót trong lòng.
Thì ra là cái gì cô cũng đều đã nghĩ đến.
Thật may là hoàn hảo. . . . . . Hoàn hảo những vấn đề làm người ta đau nhói khó chịu rơi vào trên người anh,chứ không để cô phải đối mặt.
Nhẹ nhàng kéo cô lại sát bên người, anh cúi đầu ở bên tai cô nói giọng khàn khàn: "Em kêu anh cái gì?"
Thân hình Lan Khê đột nhiên cứng đờ.
Nhất thời cô không phản ứng kịp.
Chờ phản ứng kịp, khi đó mới phát hiện anh chuyển đề tài, cô trố mắt nghĩ một chút định trả lời, lại phát hiện mình vẫn thường kêu cả tên lẫn họ của anh, thời gian sau này đều như vậy, kêu mãi thành thói quen.
Hay là, tiếp tục kêu anh là “anh trai”?
Kêu như vậy không sai, dầu gì Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh vẫn là vợ chồng, trên danh nghĩa bọn họ thế nào cũng là anh em, nhưng ý tứ của anh rõ ràng không phải cái này.
Thật là. . . . . . Kêu như thế nào bây giờ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê bị trêu chọc làm cho nóng bừng: "Em sẽ không thay đổi cách kêu."
Mộ Yến Thần thuận tay ôm eo của cô kéo vào trong ngực chặt hơn, môi mỏng dán sát vào vành tai nhạy cảm của cô, mở miệng nói: "Xóa bỏ họ kêu thử một chút xem."
Xóa bỏ họ, kêu "Yến Thần" ?
Kêu tên thân mật như thế cũng không phải không thể, nhưng mà đột nhiên Lan Khê nhớ tới Mạc Như Khanh và Nhan Mục Nhiễm đều kêu anh như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437723/chuong-254-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.