Âm thanh cái thìa lách cách đụng vào thành chén, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Mạc Như Khanh cố ý tạo nên không khí bi tình lại bị phá hư, ánh mắt ôm hận của bà quét qua, phát hiện âm thanh kia đến từ con trai của mình! !
Trong ánh mắt thâm trầm sâu sắc một tia sắc bén xẹt qua, Mộ Yến Thần ưu nhã tựa vào lưng ghế mở miệng nói: "Ngày đó ở nhà họ Nhan, bác Nhan bị đưa đi điều tra, sau đó Nhan Mục Nhiễm mới lái xe đi gây tai nạn xe cộ. . . . . . Lúc đó mẹ cũng có mặt ở đó, thế mà mẹ không biết cô ta muốn đi làm cái gì sao?"
Nhất thời Mạc Như Khanh cảm thấy khó thở, hô hấp không thông, trong mắt thoáng hiện một sợi tơ máu đỏ tươi.
Mộ Minh Thăng nhíu mày hỏi: "Yến Thần, lời này của con là có ý gì?"
Lan Khê cũng không hiểu nhìn anh.
"Không có gì, con chỉ hỏi vậy thôi," Mộ Yến Thần vẫn nhìn bà chằm chằm, lạnh lùng nói, "Chẳng qua là cảm thấy nếu như ngày đó mẹ biết mà nói trước, thì tất cả mọi chuyện có thể tránh khỏi. Hay là ngày nào đó rãnh rỗi con đến bệnh viện hỏi Nhan Mục Nhiễm, xem thử cô ta có phải cũng nói như vậy hay không?"
Tay Mạc Như Khanh run run, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Sao bà lại có thể quên chứ?
Quên Nhan Mục Nhiễm mới chỉ tàn phế mà không phải chết rồi,giữa hai người còn có chuyện mờ ám kia, cô ta hoàn toàn có thể tiết lộ ra ngoài!
Đưa tay qua cầm tay của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437735/chuong-257-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.