Nhiễm Đông Khải xuất hiện, làm cho Thương Đồng càng thêm khẩn trương, anh mặc âu phục màu đen, vóc dáng thon dài, bước chân vững vàng đi đến bên cô, đưa tay nhẹ nhàng khoác lên đầu vai của cô mặc dù cách hai lớp vải, Thương Đồng vẫn có thể cảm giác được tay anh truyền đến hơi ấm.
"thật xin lỗi, anh đã đến chậm." Anh nhàn nhạt cười, nghiêng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Thương Đồng, ánh mắt dừng ở chân mày chau lại của cô.
Thương đầu cúi đầu, tay nắm chặt lại, cô trầm mặc một chút, biết La Hằng Viễn cũng ở đây luôn nhìn chằm chằm vào cô, hai người cùng nhìn về phía cô, đã không thể lùi bước, nghĩ đến tối hậu thư buổi tối hôm đó, cô rốt cuộc cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, bước lên đón nhận ánh mắt của La Hằng Viễn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi vào thôi."
cô không lưu lại dấu vết gì từ trong ngực Nhiễm Đông Khải đi ra, sải bước đến cửa văn phòng ly hôn, liền nghe thấy La Hằng Viễn trầm giọng nói: "Đồng Đồng, chờ một chút."
cô đứng ở nơi đó, nắm cánh cửa, chậm rãi quay đầu lại, thấy La Hằng Viên sải bước tiến lên, nắm cổ tay cô, khuôn mặt như xa lạ mất khống chế và chán nản, cô còn đang áy náy cùng kinh ngạc, đã bị anh bắt lấy cánh cửa, dẫn đến trước mặt Nhiễm Đông Khải.
"Hằng Viễn, anh...anh muốn làm gì?" cô nhẹ giọng run rẩy nói: "Anh muốn em tìm anh ấy đến, em đã tìm, hiện tại anh tại sao còn không chịu tác thành cho chúng tôi!"
"Em nói anh ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/1610630/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.