Nguy rồi! Còn không nói cho anh biết, mình đã ly hôn! Nếu anh ký hợp đồng, nên làm thế nào đây?
Cơ hồ có chút nghĩ ngợi, cô khoác áo đi đến quầy tiếp tân: "Xin chào, Sở Ngự Tây tiên sinh trở lại chưa?"
cô gái lắc đầu một cái.
Thương Đồng chán nản dựa vào quầy tiếp tân, hai chân giống như bị tê liệt, thân thể mềm nhũn, lòng bàn tay đều là mồ hôi, cô nên làm gì bây giờ?
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Chu Hi mặc dù không nghe thấy cô hỏi gì, nhưng nhìn bộ dạng của cô, có ý tốt bước lên, hỏi một câu.
"Muộn..." Thương Đồng hồn bay phách lạc bước đi, điện thoại vang lên vài tiếng cô cũng không nghe.
Chu Hi đi theo ra ngoài, thấy Nhiễm Đông Khải cũng đứng ở cửa nghe điện thoại, thân người cao lớn, rất khó mà không hấp dẫn người nhìn. Nhưng Thương Đồng từng bước chậm rãi ra khỏi cửa khách sạn, ai cô cũng không nhìn, thậm chí ngay cả bậc thang cũng không để ý, một bước đi xuống phía dưới, cả thân thể cũng ngã xuống.
"Cẩn thận!" Nhiễm Đông Khải theo bản năng đưa tay ra, ánh mắt từ phía sau thấy Thương Đồng mất hồn như khúc gỗ, mi tâm không khỏi chau lại.
Thương Đồng chậm rãi quay đầu, lòng đau xót, cô nói câu cảm ơn, đẩy Nhiễm Đông Khải ra tiếp tục bước xuống bậc thang, đứng ở ven đường.
Nhiễm Đông Khải hoài nghi cô căn bản không nhìn rõ anh là ai, anh hoàn toàn bị xem nhẹ.
"Đồng tiểu thư, điện thoại của cô kêu." Chu Hi cũng đuổi đến, thấy tình huống vừa rồi, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/1610641/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.