"Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng!"
"Tôi..." Thương Đồng không trả lời được, cổ tay bứt rứt đau, nhưng cô cũng không giãy giụa, tóc đã rơi rớt.
Nhiễm Đông Khải ở một bên "Ba" một tiếng, mở bật lửa, hít sâu một hơi khói, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngự Tây, anh thô bạo quá."
Con ngươi Sở Ngự Tây lạnh lẽo liếc nhìn Nhiễm Đông Khải, ánh mắt dừng lại trên mặt Thương Đồng, tay mặc dù hơi buông lỏng, dáng vẻ không cho cô trốn tránh.
Thương Đồng sốt ruột ngắt lời anh: "Tôi nói..."
cô thở dốc đẩy Sở Ngự Tây ra, tự mình đụng vào cửa nhà bếp, tránh né ánh mắt của anh thấp giọng nói: "Đứa bé, là...anh ấy."
cô lấy tay chỉ về phía Nhiễm Đông Khải, trong mắt kìm nén nước mắt.
Nhiễm Đông Khải không vặn lại, chỉ là ngón tay kẹp thuốc hơi dừng lại, con ngươi ẩn giấu sau làn khói lượn lờ.
Sở Ngự Tây im lặng nhìn bọn họ chăm chú, không giận ngược lại cười, anh chuyển sang Nhiễm Đông Khải: "Người phụ nữ này nói, đứa bé là của anh, đúng không?"
Thương Đồng nơm nớp lo sợ liếc về phía Nhiễm Đông Khải, cô nóng lòng mong anh lập tức thừa nhận, thế nhưng loại phiền toái này bất cứ ai cũng không muốn trêu chọc, nếu như anh cự tuyệt, cũng là lẽ phải, chẳng qua là, cô mơ hồ cảm thấy anh đáng tin tưởng.
Quả nhiên, giọng Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt truyền đến: "cô ấy nói phải, chính là phải."
"Rất tốt." Môi Sở Ngự Tây lộ ra ý cười, chuyển sang Thương Đồng: "Các người thông đồng ở chung một chỗ như thế nào, sao tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/1610661/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.