"không cần..." Thương Đồng nóng nảy, bây giờ Sở Ngự Tây đã hận cô thấu xương, cô càng không thể cho anh biết!
Lực nắm tay của anh quá lớn, Thương Đồng bị anh kéo đến giữa lưng cũng đau buốt, cô không nhịn được ho khan hai tiếng, hai tiếng này, khiến Nhiễm Đông Khải phát giác, lúc này anh mới buông tay ra, tức giận trên mặt cũng giảm một chút: "thật xin lỗi."
Thương Đồng dừng lại, hít sâu mấy hơi mới mở miệng nói: " Lời mà anh và tôi nói nhiều nhất, chính là thật xin lỗi.”
Trong lòng Nhiễm Đông Khải hơi xúc động, anh quay mặt đi, buồn phiền trong lòng không giải thích được, anh thở sâu, mới quay đầu nói khẽ: "Là tôi không nên mang em cuốn vào trong này, cũng không nên đối xử với em khốc liệt như thế, chỉ là tâm trạng tôi không được tốt."
Thương Đồng nghe anh nói vậy, trầm thấp mở miệng nói: "Trước hết đừng nói chuyện của tôi, tôi cảm thấy anh nên đi an ủi Sở Vân Hề, cho dù anh không thích cô ấy, muốn tìm một lý do để đứng vững, nhưng mà tôi cảm thấy anh sẽ không tàn nhẫn như thế, nếu có thể anh hãy giải thích với cô ấy một chút, có lẽ cô ấy sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn, chí ít sau này không để lại bóng ma."
Nhiễm Đông Khải đứng đó, không thấy rõ anh đang suy nghĩ gì, có xe chạy đến, cũng có một số người đi ngang qua bọn họ, anh do dự chốc lát, mới thở dài nói: "Được, tôi đến Sở gia một chuyến, em muốn đi cùng tôi không?"
"không được, bây giờ cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/1610704/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.