Thương Đồng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Ngự Tây, cô đã hoàn toàn không có đường lui, bên kho tuỷ xương căn bản không có tuỷ thích hợp, bản thân cô lại không phù hợp, trước mắt Sở Ngự Tây là hy vọng duy nhất.
Tầm mắt của cô dừng lại ở dao rọc giấy trên bàn, cô đứng dậy, chân mềm nhũn, nhưng vẫn đỡ bàn đứng dậy, từ từ rút dao rọc giấy kia ra, đặt ngang trên cổ tay.
Sở Ngự Tây không quay đầu lại, không biết cô đang làm gì, chợt nghe cô khẽ giọng nói: "Ngự Tây, anh đã từng nói, anh khó vượt qua nhất chính là cái chính của mẹ anh, anh hận nhất là người phụ nữ đã phá hoại gia đình anh, bởi vì bà ta hại mẹ anh cắt cổ tay tự sát. Nếu em chết, anh có thể tin tưởng em, có thể không hận người phụ nữ đó nữa, có thể đi cứu Niệm Niệm, vậy thì em trả lại cho anh tất cả..."
Sở Ngự Tây nghe đến đoạn sau, trong lòng chợt lạnh lẽo, dự cảm bất an trong nháy mắt làm anh quay đầu lại, nhìn thấy tay phải của Thương Đồng khẽ rạch, một dòng máu tuôn ra.
Giống như đã từng quen thuộc, máu tươi như vậy, mùi tanh nồng đậm...
Anh bước lên nắm lấy cổ tay trái của cô, lạnh lùng nói: "Em điên rồi hả?"
Mẹ anh cũng như vậy, Sở Vân Hề cũng như vậy, cô cũng như vậy!
Anh giận đỏ mặt, nắm phía trên cổ tay đang chảy máu của Thương Đồng, hận không thể cho cô một bạt tai, đánh cô tỉnh.
Nhưng Thương Đồng lại giống như được giải thoát, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/423527/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.