La Hằng Viễn đi tới dưới lầu của bệnh viện, nghe điện thoại vang lên, anh vừa xách cháo vừa đi vào cổng bệnh viện: "Ai vậy?"
Sở Ngự Tây nhìn lại điện thoại, là số vừa rồi Lâm Lôi nhận, nhàn nhạt nói: "Tôi là Sở Ngự Tây, tôi tìm Thương Đồng."
La Hằng Viễn nghe xong, không kịp suy nghĩ đã hỏi: "Sở tổng, anh biết làm thế nào có thể liên lạc với Nhiễm tổng hay không?"
Sở Ngự Tây nghe xong câu đó, sắc mặt sa sầm, cầm điện thoại lạnh lùng nói: "Tìm anh ta có việc sao?"
La Hằng Viễn vào thang máy, thấy thang máy muốn khép lại, anh gấp giọng nói: "Chúng tôi tìm Nhiễm tổng có việc gấp, nếu Sở tổng có thể liên lạc với anh ta..."
Thang máy khép lại, thang máy ở đây không có tín hiệu mạng lưới, cho nên tín hiệu bị cắt.
La Hằng Viễn cúp điện thoại, để vào trong túi, chuẩn bị vào phòng bệnh nói lại chuyện này cho Thương Đồng.
Anh vừa bước vào phòng bệnh thì thấy Mạc Thanh Uyển ở đó.
Thương Đồng trông thấy, đứng dậy nhận cặp lồng trong tay anh, khẽ nói: "Hằng Viễn, cảm ơn anh và Mạc tiểu thư, các người còn bận việc, nhanh đi đi."
La Hằng Viễn vừa nhìn đã biết, Thương Đồng chắc chắn đã biết hết chuyện, anh cũng không có cách nào giải thích chuyện này, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thương Đồng miễn cưỡng cười nói: "Hằng Viễn, đi đi, em bên này không có chuyện gì đâu, em sẽ tìm cha của con bé đến, anh đã làm cho em rất nhiều rồi, đừng để em lại mắc nợ các người."
Mạc Thanh Uyển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/423531/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.