Mộc Tiểu Đồng nhìn theo bóng lưng của Lăng Việt, nhất thời đại não chưa kịp lấy lại ý thức. Dưới ánh sáng mặt trời, dáng người của anh mờ mờ ảo ảo khiến cho người ta có cảm giác không chân thực.
Cô dựa người vào vách tường, cho đến khi hạ nhân của Mộc gia đến áp giải cô về giam giữ. Ánh mắt của cô vẫn như cũ, hoảng hốt nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kia, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Bọn họ gặp Lăng Việt ở bên ngoài, trên tay anh còn cầm con dao, nhất thời bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến khi vào bên trong, họ lại trông thấy Mộc Tiểu Đồng ngồi ngẩn ngơ dựa vào vách tường, bọn họ cho là Lăng Việt đoạt lấy dao của cô và đâm cô bị thương.
Lúc người của Lăng gia nhìn thấy Lăng Việt cầm dao đi ra, lửa giận trong lòng bọn họ cũng vơi đi ít nhiều.
"Lập tức đưa Lăng thiếu gia đi xử lý vết thương."
"Người của Mộc gia nghe kỹ đây, chuyện này chúng tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!"
Trong cơn giận giữ, trưởng bối của Lăng gia không kiên nhẫn mà đứng phía sau hạ nhân phân phó.
"Loại phụ nữ này không có tư cách làm dâu nhà họ Lăng."
Mộc Kình Thiên nghe được người Lăng gia nói như vậy, thân thể cứng ngắc, ông ta vội vàng chạy tới.
"Phu nhân, vậy nguồn tài chính rót vào cho công ty tôi..."
"Mộc Kình Thiên, ông không biết xấu hổ hay sao mà còn đề cập với tôi chuyện này? Tôi nói cho ông biết, chỉ cần tôi còn có mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-tron-ga-101-lan/101267/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.