Cuộc nói chuyện theo khe cửa truyền đến kéo Thi Tĩnh từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Từ từ mở mắt, giữa phòng treo một chiếc đèn lồng, ký ức tối hôm qua ùa về, hình ảnh hoa mỹ nhất thời khiến đầu óc cô còn chưa thanh tỉnh cũng tỉnh táo trở lại.
Người bên cạnh sớm đã không thấy đâu, cuộc nói chuyện đứt quãng truyền đến qua khe cửa khiến Thi Tĩnh khom người nhặt quần áo lên mặc, nhẹ nhàng mở cửa phòng nghỉ nhìn ra bên ngoài.
Thi Tĩnh quên mất...
Phòng nghỉ của Vân Dật Bạch nằm chếch về bên trái bàn làm việc của anh, Vân Dật Bạch không thể nhìn thấy động tác mở cửa của cô, nhưng người đang cùng nói chuyện với Vân Dật Bạch lại không hề bỏ sót cảnh này.
"Tại sao cô ta lại ở đây?"
Lần đầu tiên nghe được tiếng la hét chói tai của Dương Chi La, động tác mở cửa của Thi Tĩnh khựng lại. Cô thật không ngờ, người cùng nói chuyện với Vân Dật Bạch lại là mẹ Vân và Dương Chi La.
Thấy sự xuất hiện của cô, sắc mặt mẹ Vân chợt biến, mà Dương Chi La còn kinh hô ra tiếng, "Vân Dật Bạch, anh hãy trả lời em đi!"
Chất vấn của cô cũng khiến Vân Dật Bạch phải quay đầu lại nhìn Thi Tĩnh, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt cùng bộ dạng buồn ngủ của cô rõ ràng là bị bọn họ đánh thức, khẽ nhếch môi nhìn dấu vết tối qua anh để lại, thoạt nhìn hết sức mê người.
Đôi mắt đen hơi co lại anh mở miệng, "Đi vào, khóa cửa lại!"
Thi Tĩnh giật mình, lập tức hiểu được chuyện này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/2019652/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.