Thi Thánh Thần ngoan ngoãn nằm bên cạnh mẹ. Cho đến khi Thi Tĩnh đưa tay vuốt má bé lần thứ n, cậu rốt cuộc cũng không nhịn được kêu lên, "Mẹ, mẹ đừng vuốt má con như vậy nữa!"
Lại nhịn không được nhéo nhéo hai má con, Thi Tĩnh bất mãn khẽ than, "Con là do mẹ sinh ra, mẹ vuốt má con thêm mấy cái thì có sao đâu chứ?"
"Ngày trước đã để mẹ chiếm không ít tiện nghi! Mẹ muốn sờ, vậy thì đi tìm bố đi! Sao cứ phải sờ con!" Thằng bé buồn bực nói.
Thi Tĩnh bị những lời nói của con khiến cho gương mặt ửng đỏ, tức giận nhéo thêm cái nữa lên mặt con, "Con như vậy là giống ai hả, sao không đáng yêu chút nào cả!"
Nhịn không được cố né tránh bàn tay của mẹ, thằng bé rụt cổ lại, "Mẹ, mẹ đừng đổ hết trách nhiệm cho người khác. Tiện nói luôn cho mẹ biết, con chính là như vậy đấy!" Thằng bé nhu nhu chóp mũi, động tác này nhìn qua, thật đáng yêu.
"Phải, con như vậy là giống ai chứ?" Thi Tĩnh khẽ cười nói.
Chính là Vân Dật Bạch, chỉ cần nhìn qua tướng mạo, cũng đủ biết tiểu Thần là con của ai.
Khuôn mặt của đứa bé này, quả thực giống như khuôn mặt thu nhỏ của Vân Dật Bạch, nếu hai người họ mà đứng chung một chỗ, không cần đoán cũng biết họ là bố con.
Năm năm qua, không biết bao nhiêu lần cô từng nghĩ, đứa bé này rốt cục đã đáp ứng đúng với mong muốn của mẹ Vân. Nó giống Vân Dật Bạch, hay nói cách khác nó là đứa bé giống với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/35894/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.