Nghe được lời Vân Dật Bạch, vẻ mặt mẹ Vân vốn luôn bình tĩnh thanh nhã nhất thời hoang mang khiến người khác khó hiểu. Bà nhướng mày cười, "Cô ta? Là ai?"
"Thi Tĩnh!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói. Đôi mắt ưng nghiêm túc đánh giá lời nói của mẹ. Giống như muốn tìm điểm khác thường trên gương mặt mẹ.
"Không phải Thi tiểu thư ở cùng với con sao? Mẹ nhớ khi hai đứa đồng ý với điều kiện của mẹ, mẹ chưa từng có ý ngăn cản hai đứa ở cùng nhau, không phải sao?" Mẹ Vân bình tĩnh nói.
"Thi Tĩnh đang ở đâu?" Giọng Vân Dật Bạch vẫn như trước.
"Sao con lại cho rằng cô ta ở chỗ mẹ chứ?" Mẹ Vân tức cười nói.
Nhìn mẹ Vân thật lâu, Vân Dật Bạch đưa mắt nhìn mẹ, nhắm mắt lại thấp giọng nói, "Con người, khi nói dối. Đứng trước câu hỏi của người khác thường chọn cách hỏi ngược lại. Mẹ, vẻ mặt của mẹ lúc này chính là như vậy đấy!"
Khi nâng tầm mắt lên lần nữa, trong ánh mắt Vân Dật Bạch chứa đầy sự thất vọng và đau lòng!
Mẹ Vân mím mím môi, "Con đang nghi ngờ mẹ sao?"
"Mẹ. Cô ấy đang ở đâu?" Vân Dật Bạch trầm giọng nói, lặp lại câu hỏi chưa có câu trả lời.
"Mẹ thật sự không hiểu con đang nói cái gì nữa!" Mẹ Vân khép mắt lại nhẹ giọng nói, "Vì một người phụ nữ không liên quan mà con nghi ngờ mẹ đẻ của mình sao?" Bà có chút khó tin nhìn Vân Dật Bạch. Người ở trước mắt bà, có còn là con trai của bà nữa không đây?
"Mẹ có đúng là mẹ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/35908/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.