Lộ Dịch Nhiên thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài, "Nếu cậu không tin tớ, thì cũng nên tin tưởng người bạn kia của cậu chứ! Chính là Bùi tiên sinh, không phải cậu ta là quỷ y sao? Không phải cậu tin tưởng cậu ấy sao?!" Tuy rằng lời nói này đối với một người bác sĩ như anh đúng là một đả kích lớn.
Anh không biết tại sao anh Vân lại có thái độ kiêu ngạo như vậy, đã gặp qua nhiều loại bệnh nhân như thế, từ lâu anh đã không còn thấy xa lạ nữa. Người đàn ông nào mà chẳng co được dãn được (biết ứng phó thích hợp với hoàn cảnh cụ thể),cậu ta bây giờ thậm chí còn có hành vi ấu trĩ như vậy nữa. Ông trời ơi, anh sắp bị người đàn ông ấu trĩ này tra tấn chết rồi!
"Đưa Thi Tĩnh đến đây cho tớ!" Vân Dật Bạch lạnh lùng ra lệnh.
Lộ Dịch Nhiên trở mặt xem thường. Cậu ta coi mình như không tồn tại sao? Nhưng căn bản là người nào đó không hề để ý đến anh!
Dù thế nào Thi Tĩnh cũng không nghĩ đến cô lại bị người khác đánh ngất đưa đến trước mặt Vân Dật Bạch. Đến khi dần tỉnh lại cô đã nằm trên giường Vân Dật Bạch, mà vốn dĩ người nên nằm trên giường thì bây giờ lại không thấy đâu.
Cô đưa mắt nhìn căn phòng so với lần trước khi cô đến đây đã gọn gàng hơn. Ít nhất là đã sạch sẽ ngăn nắp.
Giống như nghe thấy tiếng cô tỉnh lại, trong phòng bỗng truyền đến tiếng Vân Dật Bạch "Tỉnh rồi à?" Âm thanh từ phía phòng tắm truyền đến. Thi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/35922/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.