Thấy kẻ mặc áo choàng đen thế nhưng không hề để lời đe dọa của mình vào tai mà vẫn tiếp tục phóng tay tới, ánh mắt Đăng Dương liền phát lạnh, và rồi…
Roẹt! Một tia kiếm ý bạch sắc lướt qua với tốc độ cực nhanh, cánh tay của kẻ mặc áo choàng đen lập tức bị chém đứt trong chớp mắt, không sai một ly, đúng y hệt như những gì Đăng Dương đã nói.
Từ vị trí vết cắt ngọt lịm, máu tươi đỏ lòm không ngừng phun ra như suối, bắn hết lên người Ngũ Nương Nương lẫn Đăng Dương, đồng thời cũng nhuộm đỏ cả nền nhà, cảnh tượng nhìn qua vô cùng kinh dị.
“Tay của ta… ta của ta… á… không…!” Kẻ mặc áo choàng đen ôm lấy cánh tay chỉ còn một khúc, vừa vội vàng xé áo bịt miệng vết thương, vừa điên cuồng kêu la inh ỏi, trong thanh âm, không khó để nhận ra sự đau đớn tột cùng.
Ngồi ngay bên cạnh, sau khi bị hành động đột ngột của Đăng Dương chấn trụ trong thoáng chốc, Ngũ Nương Nương liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, sát khí nồng đậm hiện lên nơi đáy mắt, bàn tay nõn nà, mịn màn như da em bé tức tốc gập lại, năm móng tay đỏ hồng xinh đẹp ‘xẹt xẹt’ mọc dài ra như năm mũi cương châm sắc nhọn hàn quang, phá không xé gió mà đập thẳng xuống người Đăng Dương, lạnh lùng quát lớn
“Chết!”
Bởi vì đồng bạn bị kẻ vốn dĩ là con mồi của mình bất ngờ ám toán dẫn đến trọng thương, bên cạnh sự tức giận, nàng còn cảm thấy vô cùng nhục nhã, thế cho nên một chiêu xuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-quang-mat-troi/333793/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.