Trần Hạo Thiên sắc mặt nghiêm trọng bước từng bước tới gần Vô Danh.
Cộp cộp
Bên ngoài náo động là vậy nhưng sao nàng lại cảm thấy thời gian ở căn phòng này như dừng lại, đến mức có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân của Trần Hạo Thiên, đến mức nghe được cả hơi thở trầm thấp của hắn.
Hắn có đang nghi ngờ nàng không?
Vô Danh vẫn ngồi bất động trên ghế. Trần Hạo Thiên đã đứng trước mặt nàng, hắn vẫn bảo trì im lặng.
Hồi lâu sau, hắn vẫn không lên tiếng, Vô Danh chầm chậm đưa mắt lên nhìn hắn. Đúng lúc đó, tay của hắn chạm nhẹ vào cổ của nàng.
Vết thương không sâu, sớm đã ngừng chảy máu, nhưng những giọt máu chưa kịp khô đó vẫn nổi bật trên làn da trắng toát của Vô Danh.
– Nàng bị thương?
Hình ảnh của Trần Hạo Thiên lúc này được in trong đáy mắt Vô Danh, trong mắt của hắn có phân vân, ray rứt và cả đau đớn.
Tại sao lại như vậy?
– Là ta đã tới trễ.
Tiếng chém giết bên ngoài vẫn không ngừng giống như tạo thành hai khung cảnh khác biệt, một êm ấm, một thị huyết.
– Xin lỗi, Yên Nhi…
Theo từng cử chỉ, từng lời nói của Trần Hạo Thiên, chính Vô Danh cũng không biết rằng chính nàng cũng đang biến đổi, ánh mắt hờ hững của nàng đang gợn lên một làn sóng nhẹ.
…
Hôm sau, trong phòng của Vô Danh đang diễn ra cảnh tượng kỳ dị. Nàng ngồi ngây ra như tượng để mặc cho Trần Hạo Thiên loay hoay thoa thuốc cho vết thương trên cổ của nàng.
Trần Hạo Thiên thật sự rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-thien-vuong-phi/456051/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.