Thường Hộ Hoa hỏi:
– Không phải ngươi thì là ai?
Quách Phác đáp:
– Là tiên sư!
Thường Hộ Hoa thốt:
– Thứ dược hoàn này tin chắc bán rất chạy.
Quách Phác gật đầu:
– Cho nên mới có người làm giả bán.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Thứ dược hoàn này ngươi chỉ bán ở Hồi Xuân Đường?
Quách Phác gật đầu:
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Ngươi hà tất phải làm như vậy?
Quách Phác đáp:
– Tôi cũng không muốn, đáng tiếc là người ở xa luôn thích tiện lợi, có những người thậm chí chỉ biết đến cái tên Tục Mệnh Hoàn của Hồi Xuân Đường, căn bản chưa từng đến Hồi Xuân Đường.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Thứ Tục Mệnh Hoàn này bán có mắc không?
Quách Phác đáp:
– Thật thì không mắc, giả mới mắc.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Cho nên ngươi thấy bực mình?
Quách Phác đáp:
– Tôi quả thật thấy bực mình, đó không phải là vì vấn đề lợi ích, chuyện Hồi Xuân Đường làm không phải là nghề kiếm lời, tôi sở dĩ học y chỉ là có mục đích cứu người.
Dương Tấn cười lạnh:
– Vậy thì tại sao ngươi phải bực mình?
Quách Phác đáp:
– Bởi vì những dược hoàn giả chỉ là phảng chế ngoại hình, thành phần bên trong hoàn toàn khác biệt, uống vào tuy không nghiêm trọng đến mức lập tức mất mạng, đối với bệnh nhân lại cũng không có giúp ích gì, mà còn có khi rủi ro thì khó tránh khỏi đưa đến tử vong.
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi chắc cảm thấy buồn bực?
Quách Phác đáp:
– Thầy thuốc có lòng phụ mẫu mà.
Dương Tấn thốt:
– Cho dù dược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hap-huyet-nga/40146/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.