Buổi tối, Hogair và Lucius kết thúc chuyến tham quan Luân Đôn của mình, lên xe về nhà của Hogair ở Luân Đôn, sau đó lại từ lò sưởi nơi đó trở về trang viên Slytherin.
Chơi cả ngày, Lucius mệt đến mức ngay cả mắt cũng không mở lên nỗi, y chỉ muốn tìm một cái địa phương thoải mai sau đó nằm xuống mà thôi.
” Lucius, ăn chút gì đi rồi ngủ?” Nhìn cái bộ dáng buồn ngủ Lucius, Hogair chợt nhớ đến vấn đề là cả hai người chưa một ai ăn tối liền bất đắc dĩ gọi cái con người mắt đã híp lại thành 1 đường chỉ kia.
Lucius nghiêng ngả lảo đảo đi đến, sau đó trực tiếp ngã vào ghế sofa, mê mang trả lời : ” Con mệt, không ăn đâu.” Nói xong Lucius liền tiến vào mộng đẹp.
Hogair bất đắc dĩ cười cười, khom lưng bế Lucius bỏ vào rong phòng ngủ của mình, an bài thoả đáng rồi mới xuống ăn tối.
” Ayer, hôm nay cậu mang Lucius đến Muggle Luân Đôn chơi hả?” Yêu cầu trò chuyện của Abraxas gửi đến ngay sau khi hắn vừa ăn tối sau.
” Đúng thế, sao vậy?” Hogair nghi hoặc hỏi.
” Lucius chịu được sao? Tớ cho rằng nó không thích Muggle?” Abraxas mỉm cười nói, cậu rất hiểu con trai của mình, y vẫn luôn luôn và luôn luôn không thích Muggle, nếu để y tự mình đề cử đến đó thì chắc chắn là vì bạn tốt của cậu đây.
” Trên thực tế, đúng là Lucius không thích Muggle, nhưng không thích của nó là vì xuất thân thuần chủng của mình, cái phương diện này chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/harry-potter-dong-nhan-vinh-quang-vinh-hang/1555563/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.