Tôi rớt bụp xuống đất, mùi cỏ ngai ngái xộc lên mũi. Một tay tôi cầm chặt cán cúp, tay còn lại ôm eo Irenne. Có cảm giác như nếu rời em ấy ra thì tôi sẽ mất luôn em, mặc dù thứ ở đây là một cái xác không hồn, chứ không còn là Irenne nữa.
Harry hoảng sợ bù lu bù loa với thầy Dumbledore. Fleur thét lên đầu tiên, sau đó thì cả đám nữ sinh sửng sốt, rồi kêu khóc thảm thiết. Irenne không có người thân, chỉ có mấy người bạn của em, các thầy cô, nhân viên của cuộc thi, rồi ba tôi, nhà Weasley... Họ xúm vào nhìn em xăm soi, thẳng vào đôi mắt từng sáng rực màu vàng của em. Tôi có cảm giác như khuôn mặt của em vẫn còn dấu vết của sự đau đớn từ bùa Crucio để lại, mái tóc màu đen xơ xác, người đầy vết bầm tím và máu me... Tôi không tin được, tôi mong đây chỉ là giấc mơ, và sáng mai tỉnh dậy tôi lại thấy em nằm bên cạnh mình, và cả hai lại trò chuyện với nhau về tiết học của em hôm qua, cách em tự mày mò ra một cái bùa hay hôm nay em gặp được những gì...Nhưng những gì trước mắt cứ như đổ ập vào người tôi, đè lên từng tấc da thịt nặng trĩu, bảo một cách cay đắng rằng đây là sự thật tàn khốc mà tôi không thể trốn tránh được.
Tôi không nỡ rời xa em, cho đến khi bà Pomfrey phải nhờ Hargrid tách tay tôi ra thì tôi mới chịu chết. Cả hai người chúng tôi được đưa lên cáng xách hẳn về bệnh thất, sau đó thì lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/harry-potter-villain-god-will-bless-us-again/1379952/chuong-4-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.