Diệp Phàm bị chấn động. Theo đúng lương tâm mà nói, không phải cô chưa từng mơ tưởng đến Đoàn Diệc Phong, nhưng cái đó chỉ là do mầm mống tình yêu mộng mơ của thiếu nữ, im lặng ẩn náu trong góc tối rình cơ hội để nảy nở mà thôi. Hơn nữa cô cũng đã từng nghĩ tới vệc phải thoát khỏi tình cảnh này. Dù sao đối phương cũng hơn cô mười tuổi, có vợ có con. Dù thế nào đi nữa, hai người cũng sẽ không có kết quả tốt.
Ngay lúc Diệp Phàm vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc, không biết phải trả lời thế nào, thì cậu bé bỗng nhiên mở miệng nói: “Cô ơi! Ba con nói, mẹ con đã đi đến một nơi xa rất xa, nhưng mà con biết ba con đang gạt con. Mẹ đã không còn, phải không ạ?”
Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, nói không nên lời cái từ “chết” kia, mà đáp án cũng rất chính xác. Chỉ là đối mặt với vấn đề lớn như vậy, Diệp Phàm căn bản không biết nên trả lời thế nào?
Cô bây giờ rất yêu thương, đau lòng thay cho cậu bé trước mắt. Cậu bé còn nhỏ như vậy, lại phải chịu đựng đau khổ mà người lớn thông thường còn khó có thể đối mặt. Lúc những lời này từ trong miệng cậu thốt ra, giọng nói non nớt nhưng rõ ràng như vậy, giọng điệu lại trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè đồng trang lứa. Nước mắt bên khóe mắt vẫn không rơi xuống.
Khoảnh khắc đó, bản năng người mẹ trong lòng Diệp Phàm trỗi dậy. Cô cảm thấy hốc mắt mình cũng cay cay, vươn tay ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hat-tinh-ca-cho-em/463852/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.