Vì năm mới sắp đến nên việc xét xử Mộ Dung Thế Lan không tiện kéo dài đến năm sau, sợ sẽ không tốt lành. Túc Hỷ vừa bị thẩm vấn liền khai ra là Mộ Dung Thế Lan đứng sau xúi giục, do đó, Hoàng hậu và Kính Phi liền quyết định thẩm vấn Mộ Dung Thế Lan thâu đêm, sau đó đày nàng ta vào lãnh cung.
Tôi tạm ở lại Tồn Cúc đường của My Trang, tuy có hơi chật hẹp nhưng bầu không khí lại hòa hợp vô cùng. Tựa hồ lúc này vẫn là hồi nhỏ, tỷ ấy thường cùng tôi chụm đầu trò chuyện nơi đầu giường, ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu xuống, như những bông hoa lê trắng ngần rải khắp mặt đất. Mái tóc của My Trang rất dài, lại dày và đen nhánh, dưới ánh trăng trông hệt như một xấp lụa thượng hạng, từ trong màn chảy ra ngoài.
My Trang vạch ngón tay tính toán thời gian. “Hôm nay là Hai mươi lăm, cùng lắm là đến Hai mươi chín, ả tất chết chẳng sai!” Tỷ ấy khẽ cười khúc khích. “Coi như không uổng công ta tự làm mình bị thương.”
Tôi cẩn thận quan sát miệng vết thương của tỷ ấy, oán trách: “Tỷ đúng là, việc gì phải tự làm mình bị thương như thế! May mà bây giờ trời lạnh, nếu là mùa hè nhất định sẽ mưng mủ đấy!”
My Trang bình thản nói: “Cùng lắm cũng chỉ để lại một vết sẹo thôi, đổi lấy tính mạng của nàng ta cũng không tính là lỗ vốn. Nếu không tận mắt nhìn thấy vết thương của ta, Hoàng thượng sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được việc bị lửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384543/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.