Thế là trong khoảng thời gian rất lâu sau đó, Ôn Thực Sơ không tới căn phòng của tôi trong chùa Cam Lộ thêm lần nào nữa. Tôi cũng dần cảm thấy yên tâm. Hắn không tới, chắc hẳn cũng đang cố gắng xoa dịu tâm trạng của chính mình. Tôi chỉ mong hắn tạm thời đừng tới gặp tôi nữa, như vậy hai bên cũng không phải rơi vào cảnh lúng túng, khó xử.
Mong rằng ngày sau, khi gặp lại, hai bên có thể mỉm cười nhìn nhau, ung dung, bình thản.
Thời gian như bánh xe chậm rãi lăn đi, nghiền nát mùa xuân, đi qua mùa hạ, chạy đến mùa thu, mùa của những phiến lá vàng xơ xác, tiêu điều.
Mấy ngày sau tết Trùng Dương, trong lòng tôi bỗng nảy sinh mấy tia bất an khó tả. Có một làn sóng ngầm nào đó đang chảy trong lòng, khiến tôi cảm thấy vừa lo lắng vừa chờ mong.
Cận Tịch thắp một nén hương, từng làn hương thơm chậm rãi tỏa ra bốn phía, tôi ngồi trong phòng, tay lần tràng hạt lẩm nhẩm niệm kinh.
Cận Tịch khẽ nói: “Nô tỳ biết lí do tại sao nương tử lại phiền lòng như vậy, mùng Sáu tháng sau chính là ngày thôi nôi của Lung Nguyệt Công chúa.”
Lòng tôi thầm lo lắng nhưng cũng chỉ có thể cười gượng, vừa lần tràng hạt vừa nói: “Thế thì sao chứ? Ngay đến việc gặp Lung Nguyệt một lần trong mơ cũng là điều xa xỉ đối với ta, người làm mẹ ta đây chỉ có thể tụng kinh cầu phúc cho nó nhiều hơn một chút mà thôi!”
Cận Tịch mỉm cười, nói: “Như vậy cũng tốt mà, đó dù sao cũng là tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384586/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.