[1] Tên một bài thơ trong Kinh thi, thuộc tập Trịnh phong trong phần Quốc phong, nghĩa đen là “ra khỏi cửa đông” – ND.
Trung thu năm nay tôi vốn nghĩ sẽ lại trôi qua trong sự cô đơn và tịch mịch như trước, cùng lắm cũng chỉ là tôi với Cận Tịch và Hoán Bích chia nhau ăn bánh Trung thu.
Đến giờ cơm tối, các ni cô trong chùa đều lên núi ngắm trăng, chỉ có tôi, Cận Tịch và Hoán Bích là ở lại trong phòng, không ra ngoài.
Chợt nghe bên ngoài có tiếng chuông ngựa vang lên, tôi thính tai nghe thấy, bèn nói: “Không biết là ai tới đây vào giờ này, để ta ra ngoài xem thử.”
Mở cửa ra ngoài, tôi nhìn thấy A Tấn tay xách một giỏ hoa quả nhảy xuống từ trên lưng ngựa, cười hì hì, nói: “Tiểu nhân biết ngay lúc này các ni cô trong chùa Cam Lộ đều đã đi ngắm trăng rồi mà. Vương gia vốn muốn đích thân tới, tiếc bây giờ trong cung đang mở tiệc, Thái hậu cũng có mặt, thành ra không thể tranh thủ tới đây được.” Y đưa giỏ hoa quả cho Hoán Bích, nói tiếp: “Đây là những thứ hoa quả mà thường ngày nương tử thích ăn, Vương gia dặn tiểu nhân đặc biệt chuẩn bị cho nương tử, khi ngắm trăng dù sao cũng phải ăn gì đó.”
Hoán Bích mỉm cười, đón lấy. “Vương gia quả là có lòng, ta xin thay tiểu thư nhà ta tạ ơn Vương gia.”
Tôi trêu: “Cứ tưởng ngươi sẽ không dám đến gặp bọn ta nữa cơ, không ngờ bây giờ lại lon ton chạy đến đây thế này.”
Hoán Bích giậm chân thẹn thùng nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384604/quyen-4-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.