[1] Tên một bài thơ Nhạc phủ, trong đó Bích Ngọc là tên người – ND.
Chẳng biết đã qua bao lâu, dường như là rất lâu rồi nhưng tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng y rời đi, do đó không dám động đậy, cứ thế nằm cuộn mình trong chăn. Căn phòng rất ấm áp, cứ nằm ôm chăn như vậy, trên người tôi bất giác túa đầy mồ hôi, lưng nóng rần rật. Mấy tia ký ức thời thơ ấu bất giác ùa về, còn nhớ khi đó là mùa xuân, tôi mặc một chiếc áo đơn màu đỏ, nằm trên thảm cỏ, những ngọn cỏ non mới nhú vừa nhọn vừa mềm, nhẹ nhàng đâm vào lưng tôi qua lớp áo. Chợt nghe Hoán Bích khẽ thở dài một tiếng, tựa như có cánh bướm nhẹ nhàng đậu xuống tai tôi. Tôi không mở mắt ra, cũng không động đậy, chỉ khẽ hỏi: “Đang yên đang lành, muội tự nhiên lại than thở cái gì thế?”
“Nô tỳ than rằng tiểu thư quá nhẫn tâm.” Nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, Hoán Bích với lấy một chiếc đệm, kê vào sau lưng tôi.
Tôi cứ ngồi im ở đó, trái tim lạnh giá tựa một chiếc lá cô đơn giữa làn gió thu, đung đưa không ngớt. Tôi cố giữ lòng bình tĩnh, đón lấy chén canh mật ong hoa quế mà Hoán Bích đưa tới, khẽ nhấp một ngụm, bất giác hơi cau mày. “Ngọt quá!”
Hoán Bích thoáng lộ vẻ nghi hoặc, nếm thử một chút nói: “Đâu có ngọt”, rồi lại đặt tay lên mu bàn tay tôi, sắc mặt lộ vẻ xót xa và buồn bã. “Trong lòng tiểu thư nhiều nỗi đắng chát quá, do đó ngay cả một chút ngọt ngào thôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384617/quyen-4-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.