[1] Trích Mộc lan hoa, Án Thù, dịch thơ Điệp Luyến Hoa. Nguyên văn Hán Việt: Văn cầm giải bội thần tiên lữ – ND.
Huyền Thanh lẳng lặng rời đi, kỳ thực đây là lần đầu tiên chúng tôi xa nhau lâu ngày như thế.
Thế nhưng không rõ tại sao, lòng tôi cứ luôn bất an, muốn may cho y một chiếc áo bào, chỉ là mới khâu được vài mũi thì đã bị kim đâm vào ngón tay. Một giọt máu đỏ tươi rỉ ra, Hoán Bích vội chạy tới, nói: “Sao lại không cẩn thận như thế chứ?”
Tôi ngậm đầu ngón tay một lát rồi mới gượng cười, nói: “Không biết tại sao, hôm nay lòng ta cứ bồn chồn, bất an.”
Hoán Bích cười, nói: “Chắc vì nghĩ đến việc Vương gia phải đi xa một tháng đó thôi!” Hai mắt muội ấy trong veo, khoan thai nói tiếp: “Chi bằng tiểu thư hãy đi tiễn Vương gia một chuyến.”
Tôi vội xua tay lia lịa. “Sao lại thế được, nếu bị người ta nhìn thấy thì hỏng bét.”
Hoán Bích ghé tai tôi, cười tủm tỉm, nói: “Nô tỳ nghe A Tấn nói rồi, việc hoàng thượng phái Vương gia ra ngoài rất kín dáo, do đó không có quan viên triều đình nào đưa tiễn đâu. Lần này chỉ có A Tấn đi cùng Vương gia, hai người bọn họ lên thuyền ở sông Bá.” Giọng Hoán Bích nghe đầy vẻ xúi giục: “Tiểu thư có đi không?”
Chỉ suy nghĩ trong nháy mắt, tôi liền đứng dậy nói với Hoán Bích: “Mang áo choàng của ta tới đây!”
Tuyết vừa ngừng rơi, đường đi trơn trượt, dù tôi đã giục ngựa đi nhanh nhưng khi tới nơi, Huyền Thanh cũng đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384667/quyen-4-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.