Sau khi Huyền Lăng rời đi, trái tim tôi mới hoàn toàn buông lỏng. Cận Tịch và Hoán Bích hay tin thì đều mừng rỡ vô cùng. Hoán Bích rơm rớm nước mắt, nói: “Để có được ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng gì. Vốn ngỡ sau khi về cung, chỉ cần có một chỗ đặt chân đã là quá tốt, không ngờ Hoàng thượng lại muốn phong tiểu thư làm phi, còn định đón tiểu thư về một cách phong quang như vậy nữa.”
Cận Tịch thì chín chắn hơn một chút, nói: “Về cung mới chỉ là khởi đầu thôi, con đường sau này còn gian nan lắm, nương nương phải có sự chuẩn bị mới được. Nếu Hoàng hậu và An thị biết nương nương sắp về cung, nhất định sẽ không chịu để yên đâu.”
Tôi thoáng lộ vẻ trầm ngâm. “Hoàng thượng đã hạ quyết tâm đón ta về rồi, Hoàng hậu khó có thể ngăn cản. Nhưng chỉ sợ nàng ta lại giở trò thuận nước dong thuyền, bày sẵn cạm bẫy, với quyền thế cùa nàng ta trong cung mà muốn đối phó với ta, sau khi quay về ta muốn ứng phó e là không dễ chút nào.”
Cận Tịch mỉm cười, nói: “Hiện giờ toàn bộ tâm tư của Hoàng hậu đều đặt trên người Từ Tiệp dư, nương nương đột ngột quay về như thế, nàng ta hẳn sẽ trở tay không kịp.”
Hoán Bích nghiến răng cười lạnh, cất giọng sắc bén: “Nô tỳ nghe nói, mấy năm nay ở trong cung, không một ai có thể đối đầu với nàng ta, nàng ta coi như cũng đắc ý đủ rồi. Nhưng sắp tới dù nàng ta có muốn giở trò gì thì cũng vô ích thôi, tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384686/quyen-5-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.