Đêm ấy, Cận Tịch thấy tôi không dùng bữa liền bưng một bát ngân nhĩ tới, ôn tồn khuyên nhủ: “Nương nương tốt xấu gì cũng nên ăn một chút, kẻo lại hại đến thân”, sau đó lại khẽ thở dài buồn bã. “Vương gia có thể bình yên quay về tất nhiên là chuyện tốt, có điều… ông trời thực cố ý trêu ngươi.”
Hoán Bích ôm gối ngồi cạnh giường, nụ cười bên khóe miệng đã bị thay thế bằng những nỗi âu sầu và lo lắng vô tận trong đôi mắt. “E là Vương gia đang thương tâm lắm. Tiểu thư…” Muội ấy nhìn tôi, khóe miệng hơi máy động, rốt cuộc không nói gì thêm nữa.
Tôi cầm đũa gảy nhẹ mấy miếng ngân nhĩ trắng ngần trong bát, cảm thấy con người chẳng khác gì ngân nhĩ, bị mặc ý đùa bỡn, căn bản không có lấy một chút tự do. Một hồi lâu sau, tôi khẽ nói: “Ta đâu phải không biết muội rất muốn ta đi khuyên nhủ y, nhưng việc đã tới nước này rồi, giải thích thì có ích gì? Cho dù y biết được những nỗi khó xử kia của ta, chẳng lẽ còn có thể vãn hồi mọi chuyện?”
Hoán Bích dè dặt đưa mắt liếc tôi. “Thất nhật thất hồn tán hiện vẫn ở chỗ Cận Tịch…” Ngập ngừng một chút, muội ấy cắn môi nói tiếp: “Nếu tiểu thư uống vào, mặc kệ là thánh chỉ hay gì khác đều không cần để tâm tới nữa.”
Lòng tôi thầm máy động, không kìm được đứng bật dậy, nhưng ngay sau đó đã lập tức cả kinh. “Ta giờ đã là phi tử được sắc phong, còn y thì là sứ giả sắc phong, nếu ta qua đời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384693/quyen-5-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.