Hồ Uẩn Dung níu tay áo Huyền Lăng, cười, nói: “Tam tiểu thư thần dũng như vậy, Hoàng thượng nói xem phải ban thưởng như nào mới tốt đây?”
Huyền Lăng tỉnh táo trở lại, không kìm được vỗ tay khen: “Thực là cân quắc chẳng kém bậc tu my, so với Hoàn Hoàn hiền thục, đảm đang, tiểu di này của trẫm rõ ràng trội hơn ở sự oai hùng hào sảng.”
Ngọc Nhiêu trở lại ghế của mình, khẽ nhấp một ngụm rượu hoa quế, hờ hững nói: “Đa tạ Hoàng thượng khen ngợi.”
Tôi mỉm cười, khẽ lắc đầu tỏ ý với Ngọc Nhiêu, ý bảo chớ nên khoe tài thêm nữa.
Huyền Lăng nói vậy xong, ngay đến Diệp Lan Y cũng gật đầu tán thưởng: “Quả thực phải tốn mất mấy năm công phu mới được như thế.”
Đang lúc náo nhiệt, chợt Huyền Phần quay sang, ung dung nói với Ngọc Nhiêu: “Cây liễu chỉ là vật chết, muốn bắn trúng một bông hồng cũng không tính là quá khó.” Y suy nghĩ một chút rồi mới tiếp: “Phần muốn so tài cao thấp với tam tiểu thư một chút, không biết tam tiểu thư có bằng lòng không?”
Ngọc Nhiêu dù sao cũng còn ít tuổi, hiếu thắng, không chút nghĩ ngợi đã đáp luôn: “Vương gia cứ việc nói đi, ta tất thảy đều xin nghe lệnh.”
Huyền Phần còn chưa nói gì thì dái tai đã đỏ bừng lên, đoạn y khẽ ho một tiếng, chỉ vào búi tóc gọn ghẽ trên đầu Ngọc Nhiêu. “Tiểu thư vừa rồi đã dùng một bông hồng làm bia ngắm, giờ bản vương muốn bắn rụng chiếc thoa phượng trên đầu tiểu thư để làm phần thưởng.”
Mấy lời này kỳ thực có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384854/quyen-7-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.