[40] Trích Ngọc lâu xuân, Lý Dục. Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn. Nguyên văn Hán Việt: Phượng tiêu xuy đoạn thủy vân nhàn - ND.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy thì đã thấy Vệ Lâm đang cung kính chờ sẵn bên ngoài điện rồi, sau khi rửa ráy, chải chuốt qua loa liền ra ngoài gặp y, khẽ cười, nói: “Bản cung biết là đại nhân sẽ quay về rất nhanh thôi, có điều quả thực không ngờ được là lại nhanh đến như thế.”
Y khom người hành lễ thỉnh an: “Đêm qua vi thần nhận được thánh chỉ sai đến hầu hạ nương nương an thai, thế là hôm nay vừa sáng sớm đã tới đây thỉnh an nương nương ngay.”
Tôi khẽ gật đầu, đi tới ngồi trước gương vừa trang điểm vừa trầm giọng nói: “Những ngày ở vĩnh hạng, đại nhân quả là đã phải chịu ấm ức rồi.”
Y cười, nói: “Vi thần không sợ. Vi thần biết là nương nương ắt có đủ bản lĩnh để xoay chuyển tình hình, ban phúc cho vi thần.”
“Không phải bản cung có bản lĩnh mà là bây giờ Ôn Thực Sơ tự lo cho mình còn chẳng xong, bản cung cần có đại nhân ở bên cạnh.”
Lần này tôi chỉ trang điểm theo lối đơn giản nhất, mái tóc búi gọn ghẽ lên đầu rồi cố định bằng một cây trâm bạch ngọc, lại đánh một lớp phấn mỏng, sau khi xong xuôi thì khoác một chiếc áo dài màu xanh ngọc thêu hoa văn hình những chiếc lá trúc lên người.
Vệ Lâm sau khi thăm mạch cho tôi liền cười, nói: “Khí sắc của nương nương rất tốt, bất kể là khi đắc thế hay thất thế, phong thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384927/quyen-7-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.