Có lẽ vì mang quá nhiều tâm tư, cũng có thể là vì khi mang thai đứa bé này, thân thể tôi vốn đã không được khỏe, do đó số lần nôn ọe lúc sáng sớm ngủ dậy ngày một nhiều hơn, kèm theo đó là cảm giác lạnh toát truyền ra từ trong bụng.
Mỗi lần tôi hỏi Vệ Lâm về việc này, y đều nhíu chặt đôi mày, sau đó trịnh trọng nói: “Nương nương bây giờ cần phải chú tâm tĩnh dưỡng, quyết không được hao tổn tâm tư vì những việc khác nữa.”
Có thể chú tâm tĩnh dưỡng được sao? Tôi lẩm bẩm tự hỏi mình.
Những việc trong quá khứ đã làm tâm tư tôi hao tổn hoàn toàn, còn những việc chưa kết thúc thì dù tôi không muốn nghĩ tới cũng khó mà quên được. Hằng đêm, tôi đều mơ thấy An Ly Dung trong bộ dạng thoi thóp chút hơn tàn, nhưng miệng thì vẫn khẽ lẩm bẩm: “Hoàng hậu, giết chết Hoàng hậu.”
Chuyện trong mộng dĩ nhiên khó có cách nào giải quyết, mà Thái Cát khi tới thăm tôi thì không giấu được vẻ âu lo. “Sau khi Tĩnh phi có thai, phủ Bái Quốc công liền trở nên kiêu căng vô cùng, Quốc công phu nhân thường xuyên vào ở trong phủ để chăm sóc cho con gái, dù Vương gia không quên để ý tới Ẩn phi nhưng địa vị của Ẩn phi đã kém hơn hẳn so với trước kia rồi.”
Chuyện như thế, Ngọc Ẩn tất nhiên không chịu nói với tôi, mỗi lần tới gặp tôi, muội ấy vẫn ăn mặc hoa lệ, tươi cười điềm đạm như trước, không hề để lộ ra chút khác thường nào. Nếu tôi có ý thăm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384934/quyen-8-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.