Suốt cả mùa thu và mùa đông năm ấy, những làn gió lạnh đều như ấm lên vì vô số những lời rì rầm bàn luận sục sôi, đó là những bóng đao bóng kiếm thấp thoáng trong từng câu nói, bên trên thì vương vất mùi thơm của phấn son. Trong thời gian này, dường như mỗi làn gió thổi qua đều mang theo vô số lời đồn đoán về ngôi hoàng hậu, mà Hồ Uẩn Dung vốn xuất thân cao quý lại rất được ân sủng nên nhiều người đã bắt đầu ngầm cho rằng nàng ta sẽ được ngồi lên vị trí kia.
Để xua tan những lời đoán mò vô căn cứ, Hồ Uẩn Dung từng lấy miếng ngọc bích kia ra cho mọi người cùng ngắm nghía, lại cẩn thận giải thích: “Bức hình trên miếng ngọc bích này là thần điểu Phát Minh ở phương Đông, có ý nói rằng bản cung dù có phúc đến mấy thì cùng lắm cũng chỉ ngồi được tới ngôi quý phi thôi, quả thực không có duyên với ngôi hậu.”
Xuân Tần cầm miếng ngọc trên tay ngắm nghía cẩn thận một hồi, tỏ vẻ chân thành nói: “Nương nương nói đùa rồi, tần thiếp thấy đây rõ ràng là phượng hoàng chứ đâu phải thần điểu Phát Minh. Phượng vốn ứng vào nữ tử tôn quý nhất trên đời, phúc phận của nương nương sao có thể chỉ dừng ở ngôi quý phi được chứ!”
Nghe Xuân Tần nói ra lời kinh người này, Vận Quý tần vội ghé tới xem, ngạc nhiên nói: “Quả đúng thế thật, ai bảo đây là thần điểu Phát Minh, rõ ràng là phượng hoàng mà. Nương nương nghe ai nói bức hình trên miếng ngọc bích này là thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384942/quyen-8-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.