Biết rằng hội ngộ không dài mãi[21]
[21] Trích Giá cô thiên - Đương nhật giai kỳ thước ngộ truyền của Án Kỷ Đạo. Dịch thơ: Điệp Luyến Hoa. Nguyên văn Hán Việt: Tình tri thử hội vô trường kế - ND.
Tôi đứng lặng lẽ trong Nghi Nguyên điện. Nơi này tôi đã tới quá nhiều lần rồi, do đó vô cùng quen thuộc, nhưng cũng vì thế mà trong lòng bất giác sinh ra mấy tia cảm khái khó mà dùng lời để miêu tả. Tôi dường như đang sợ hãi, sự sợ hãi đó bắt nguồn từ việc một bí mật vốn bị ẩn giấu nhiều năm nay vừa hé lộ ra một góc nhỏ. Tôi không biết, cũng không dám nghĩ, lỡ như bí mật đó thật sự bị vạch trần thì sẽ dẫn đến một cơn biến cố ghê gớm đến chừng nào.
Tôi khẽ cất tiếng hỏi Lý Trường: “Hoàng thượng hình như đang rất giận thì phải?”
Lý Trường lắc đầu, đáp: “Vừa rồi thấy nương nương bị như vậy nô tài cũng vô cùng sợ hãi, nhưng không ngờ lục Vương gia lại xả thân cứu nương nương.” Y đưa mắt liếc qua phía tôi, dè dặt nói: “Có lẽ Hoàng thượng đang giận bản thân mình, bởi người không thể cứu được nương nương mà phải nhờ tới người khác.”
Tôi bất giác thở phào một hơi, Lý Trường thì thở dài, nói tiếp: “Nô tài đã già rồi, nhiều lúc chẳng thể nào đoán được tâm tư của Hoàng thượng nữa. Nương nương phải chú ý bảo trọng đấy.”
Tôi khẽ gật đầu, lặng lẽ ngồi bên cửa sổ lắng nghe tiếng gió thổi vù vù, cảm giác chẳng khác nào tiếng thiên quân vạn mã lao đi dồn dập.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/385000/quyen-8-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.