Trời ghen tâm nguyện chẳng chiều nhau[33]
[33] Trích Hoán khê sa - Chuyển chúc phiêu bồng nhất mộng quy của Lý Dục. Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn. Nguyên văn Hán Việt: Thiên giáo tâm nguyện dữ thân vi - ND.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trắng lóa len qua những tán lá cây chiếu rọi vào phòng, chờ đến khi trời sáng thì liền biến thành ánh dương trong vắt và tràn đầy sức sống. Kỳ thực sân vắng lặng thinh cũng được, cung cấm phồn hoa cũng thế, dù tôi giờ đã đứng ở nơi cao nhất trong chốn hậu cung này để cúi nhìn chúng sinh rồi, thế nhưng trái tim thì lại giống như một con cá đang lẳng lặng lặn xuống đáy biển Tử Áo Thành, bình thản đón lấy từng tia sáng len qua mặt biển chiếu xuống, lại bình thản nhìn thời gian trôi qua.
Tôi đã quen rồi, quen với cuộc sống trong chốn hậu cung, không còn khăng khăng đòi có được tình yêu của kẻ quân vương như hồi còn trẻ nữa. Tôi giờ đây đã quen nhìn các phi tần trẻ tuổi hơn tôi dùng trăm phương ngàn kế để tranh giành sự sủng ái có hạn của Huyền Lăng, để mong được Huyền Lăng sủng hạnh, qua đó nâng cao địa vị của bản thân.
Tôi đã dần già đi, thế nhưng sự quan tâm mà Huyền Lăng dành cho tôi vẫn không hề suy giảm, hơn nữa còn đặc biệt hậu đãi cha mẹ tôi. Cho dù Hồ Uẩn Dung vì sự sủng ái của Huyền Lăng mà được sắc phong làm hiền phi thì tôi vẫn là thục phi cao cao tại thượng, địa vị sừng sững không ai lay chuyển được. So với sự huênh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/385022/quyen-8-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.