Bóng chiếc đơn côi xiết thê lương
Khi tôi từ trong Hiển Dương điện trở ra thì đã là nửa đêm rồi.
Mưa lớn đã ngừng rơi, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại sự thanh tân mát mẻ cùng với những làn hương hoa nồng đậm khiến người ta cảm thấy thư thái vô cùng.
Bước chân của tôi nặng nề như thể dính vào mặt đất, trong lòng tuy mang những mối tâm sự trùng trùng nhưng mọi sự tính toán gần như đều đã xong xuôi.
Ngoài điện, các cung nhân, phi tần chen chúc quỳ đầy khiến người ta nhìn mà sinh lòng bức bối, có mấy phi tần trẻ tuổi đắc sủng còn đang khóc lóc nghẹn ngào. Tôi nhìn mà thầm phiền muộn, bèn lạnh lùng đưa mắt lướt qua, thấy người cầm đầu đám phi tần đang khóc chính là Vận Quý tần, tự đáy lòng lập tức sinh lòng chán ghét, bèn hất hàm ra hiệu cho Tiểu Doãn Tử đi lên phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vận Quý tần, trong giọng nói toát ra những tia băng giá: “Vả miệng Vận Quý tần cho ta!”
Vận Quý tần đột ngột ngẩng lên, trừng mắt nhìn tôi, nói: “Hoàng thượng đang đổ bệnh, thần thiếp tốt xấu gì cũng từng hầu hạ Hoàng thượng, chẳng lẽ ngay đến khóc một tiếng mà cũng không được?”
Tôi không thèm để ý tới cô ta, Tiểu Doãn Tử khẽ cất tiếng hỏi: “Xin hỏi Hoàng quý phi, cần vả bao nhiêu cái đây ạ?”
Tôi chỉnh lại xiêm y, nói: “Vả đến khi nào cô ta ngừng khóc thì thôi.”
Giọng của tôi không hề lớn, cũng không có vẻ gì là tàn độc, thế nhưng cái sự lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/385049/quyen-8-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.