Văng vẳng tiếng oanh, chẳng đặng quay về
Lý Trường sớm đã đi trước an bài sẵn tất thảy, Chân Hành lặng lẽ bước theo sau một gã tiểu thái giám trên con đường nhỏ vắng vẻ vô cùng.
Xuyên qua mấy rặng liễu bụi hoa, có thể nhìn thấy mấy ả cung nữ đang đi theo Lý Trường càng lúc càng xa dần. Lý Trường nói: “Ngói ở Cảnh Xuân điện lỏng ra rồi kìa, lỡ như rơi xuống thì thật là không hay chút nào. Các ngươi mau đi mang một ít ngói lưu ly tới đây, chờ sáng ngày mai thì thay ngói cho cẩn thận.”
Một ả cung nữ lanh lợi chợt cất giọng: “Còn không mau làm theo lời công công đi, tay chân nhớ nhanh nhẹn một chút đấy.”
Ả cung nữ đó chắc vẫn còn trẻ tuổi, giọng nói nghe trong trẻo như tiếng chuông bạc, nơi góc áo của bộ đồ cung nữ màu hồng lấp lánh ánh lên những tia sáng màu xanh, trông cũng khá thú vị. Y ngẩn ngơ thầm nghĩ, nếu năm đó nàng ta không bị chọn làm tú nữ mà trở thành cung nữ, cho dù có vất vả một chút thì đến năm hai mươi lăm tuổi cũng sẽ được cho rời khỏi cung. Tới khi đó rồi thì tha hồ trời xanh nước biếc, chẳng cần phải sống trong một bầu không khí vất vả và nặng nề như thế này nữa.
Nếu không ở trong cung, lúc này nàng ta có lẽ đã con cái thành đàn. Dưới ánh dương thu dìu dịu như lúc này đây, nàng ta sẽ ngồi thêu một bức hình uyên ương hồ điệp, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu qua nói cười với phu quân của mình vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/385066/quyen-8-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.