Ngay đến bản thân nàng ta cũng cảm thấy Hoàng đế không thật sự sủng ái mình ư? Kể từ khoảnh khắc nhận được phong hiệu Ly Phi, nàng ta liền biết rõ rằng trong lòng vị cửu ngũ chí tôn mà mình đã bầu bạn nhiều năm ấy, nàng ta chẳng qua chỉ là một con chim hoàng oanh biết hát mà thôi. Nàng ta từ lâu đã biết mình không phải trang tuyệt sắc, thân thể thì yếu đuối, thứ hiếm hoi đáng để kiêu ngạo chỉ là tính cách ngoan ngoãn, biết nghe lời, nghe lời đến mức khiến người ta quên mất rằng nàng ta vẫn là một con người, vẫn có suy nghĩ của riêng mình, và đương nhiên thứ đáng kể nhất của nàng ta vẫn là giọng hát giống với Thuần Nguyên Hoàng hậu. Có điều nàng ta cảm thấy chỉ có giọng hát ấy thôi thì còn chưa đủ. Thỉnh thoảng lật xem sách cổ, nàng ta biết rõ hơn bất cứ ai rằng muốn phối chế ra một ít mỵ dược đối với bản thân mà nói là việc dễ như trở bàn tay. Khi ấy, sự ân sủng giống như một chiếc áo hoa lệ đã được khoác trên người nàng ta, một khi cởi ra là sẽ phát hiện bản thân kỳ thực vẫn chẳng có gì cả. Do đó, sau khi không còn giọng hát tuyệt diệu ấy nữa, cho dù biết rằng trong Tức Cơ hoàn có xạ hương nhưng nàng ta vẫn bất chấp tất cả để uống nó vào bụng.
Không ai biết rằng nàng ta kỳ thực căm hận Huyền Lăng vô cùng. Nếu không có đạo thánh chỉ ấy của y, cuộc đời của nàng ta có lẽ sẽ diễn ra theo một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/385073/quyen-8-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.