Trích Thiên tiên tử, Trương Tiên. Dịch thơ Nguyễn Xuân Tảo. Nguyên văn Hán Việt: Vân phá nguyệt lai hoa lộng ảnh - ND. Đêm ấy Huyền Lăng nghỉ lại chỗ Diễm Quý nhân. Trong tiết trời thu khô hanh se lạnh, nửa đêm Linh Tê chợt ho lên mấy tiếng, nhũ mẫu vội vàng sai người đi nấu canh lê đường phèn. Chái điện mà Linh Tê và Dư Hàm ở được trang hoàng hết sức sặc sỡ, khắp nơi đều là những món đồ chơi nhỏ dành cho trẻ con. Chiếc siêu bạc bắc trong điện đang sôi lên sùng sục, mùi thơm của lê và đường phèn trộn lẫn vào nhau bay lan ra xung quanh, bầu không khí trong điện ngập tràn cảm giác ấm áp.
Linh Tê rất ngoan ngoãn, tôi xúc từng thìa canh lê lên thổi mát rồi cho nó uống, Hoán Bích thì mỉm cười đứng kế bên cẩn thận giúp nó lau đi chỗ nước canh rỉ ra bên khóe miệng, con bé liên tục chớp chớp cặp mắt to tròn cười tươi ngọt ngào.
Linh Tê đúng là một đứa bé rất ngoan, tôi vui vẻ nghĩ thầm.
Một làn gió mát thổi tới, Hoa Nghi đẩy cửa đi vào, tươi cười nói: “Nương nương, nghe nói vừa rồi Mục Quý nhân đã dẫn theo Ngưỡng Thuận nghi và Nghiêm Tài nhân tới Cảnh Xuân điện đại náo tưng bừng, làm nhục An Quý tần một trận.”
Tôi khẽ thổi thìa canh lê vừa xúc, chậm rãi nói: “Đúng là một lũ ngu xuẩn! Bọn họ lấy cớ gì mà náo loạn như vậy?”
“Mục Quý nhân nói An Quý tần là người chẳng lành, liền đến Thông Minh điện xin một ít giấy bùa về dán khắp nơi trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-huyen-truyen/1562894/quyen-6-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.