Sáng sớm hôm sau, tôi đi thỉnh an Hoàng hậu theo lệ thường rồi quay trở về Nhu Nghi điện. Tiểu Doãn Tử theo tôi vào noãn các, thấp giọng bẩm báo: “Đã hỏi được rồi!”
Tôi chậm rãi nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi: “Kết quả thế nào?”
Tiểu Doán Tử đáp: “Người thợ trồng hoa đó nói rêu xanh trên viên đá cuội là loại rêu đặc biệt chỉ có ở đất Xuyên, tên gọi là Ngưu mao tiển, thông thường được đặt trong các chậu cây cảnh để trang trí.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, lại hỏi thêm: “Còn gì nữa không?”
Tiểu Doãn Tử cúi đầu thưa: “Y còn nói là loại Ngưu mao tiển này dễ tương khắc với những vật khác, khó mà trồng cho sống được, thường thì chỉ trồng cùng với giống thông lùn của đất Thục. Mà trong cung chỉ duy có Khánh Tần tiểu chủ ở Lệ Tịch các thuộc Thúy Vi cung là thích dùng loại thông lùn này làm cảnh. Vì cô ây là người Thục, cũng thích giống cây này, do đó Hoàng thượng mới đặc biệt ban thưởng.”
Tôi cầm nắp chén trà khẽ gạt mấy cái, cười nói: “Điều tra vừa nhanh chóng vừa rõ ràng như vậy, xem ra Tiểu Doãn Tử ngươi đúng là tháo vát.” Rồi tôi bèn gọi Cận Tịch lại: “Ngươi tới Kính sự phòng hỏi thử xem, một tháng vừa qua ai là người đắc sủng nhất.”
Cận Tịch làm việc rất nhanh, chỉ chừng một tuần trà sau đã quay lại bẩm báo: “Nô tỳ đã hỏi rồi, người đắc sủng nhất bây giờ là Khánh Tần ở Lệ Tịch các và Hồ Chiêu nghi ở Yến Hy điện; kế đến là An Quý tần ở Cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-huyen-truyen/1562984/quyen-5-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.