Tôi chẳng muốn ngồi kiệu nữa, liền bảo mấy gã thái giám khiêng kiệu về trước, rồi bám vào tay Hoán Bích và Cận Tịch mà chậm rãi bước đi, Hoa Nghi và Tiểu Doãn Tử thì đi theo phía sau hầu hạ.
Thượng Lâm uyển phong cảnh vẫn tươi đẹp như xưa, chỉ là kỳ hoa dị thảo còn nhiều hơn ngày trước, dãy liễu bên hồ Thái Dịch lại càng xanh biếc, mềm mại. Ngoảnh đầu nhìn đi, muôn ngàn bông sen trắng giữa hồ Thái Dịch vừa bắt đầu hé nở, sắc hoa long lanh như ngọc, mịn màng, non nớt vô cùng.
Nhìn thấy cảnh này, lòng tôi bất giác nhói đau, không còn tâm trạng mà ngắm nghía gì thêm nữa.
Trên đường đi, các cung tần vừa vào cung nhất loạt khấu đầu hành lễ với tôi, tôi mỉm cười bảo bọn họ đứng dậy, cũng không dừng lại nhiều, chỉ khẽ nói với Cận Tịch: “Hoa ở Thượng Lâm uyển càng ngày càng nhiều, mà các nữ tử như hoa trong cung cũng ngày một nhiều hơn.”
Cận Tịch thấp giọng nói: “Vừa rồi khi ở trong cung của Hoàng hậu, nô tỳ có thầm tính toán, lần tuyển tú đầu tiên sau khi nương nương rời cung chọn được mười tám người, lần thứ hai chọn được năm người, tính cả Diễm Thường tại và Hồ Chiêu nghi không qua tuyển chọn mà vào cung, bốn năm qua tổng cộng có thêm hai mươi lăm người mới, nhưng hôm nay số người ngồi đó lại chỉ có mười bốn, cộng thêm Diễm Thường tại không tới cũng chỉ là mười lăm.”
Lòng tôi thầm máy động, “Không có ai cáo bệnh, vậy những người đó…”
Cận Tịch lúc này đang cùng tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-huyen-truyen/1562991/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.